Tôi nghĩ hồi xưa lâu lắm rồi, vị nào đó chắc hẳn đã biết về Đẳng cấp Thứ Chín. Có lẽ một số Hội Đồng Thứ Chín đã xuống trước đây. Tôi có nói với quý vị bao nhiêu người đã xuống trước đây rồi. Tôi là người thứ 20, nhớ không? (Dạ nhớ.) Tôi nói 19 vị đã xuống hồi xưa. Ý nói lâu lắm rồi, hàng tỷ (năm) trong lịch sử loài người, không phải chỉ có ngày nay Họ mới xuống cõi giới vật chất. Không nhất thiết tất cả đều xuống Địa Cầu này, mà còn những tinh cầu khác giống như Địa Cầu. Cho nên chắc đã có vị nào đó tới đây hồi trước.
“Có nhớ trái táo trong Vườn Địa Đàng không?” Tôi đọc trong đây. Chứ không phải hỏi quý vị. Tôi quên đọc. “Có nhớ…” Tôi viết ở đây. Đang đọc cho quý vị nghe, chứ không phải hỏi! “Có nhớ trái táo không? Đó là Trí Huệ. Sự thôi thúc muốn biết Thượng Đế khiến họ đi tìm điều đó, để tái hợp lại với Thượng Đế, được đồng nhất với Cội Nguồn của họ. Rắn là tượng trưng cho lực lượng phủ định. Lực lượng phủ định là ở cực xa nhất của tạo hóa, cực đối lập của vũ trụ. Dù nó cũng đến từ Lực Lượng Sáng Tạo Khẳng Định, nhưng khi nó xuất ra, chất liệu của nó trở nên đặc hơn, và là điểm đặc nhất trong tất cả năng lượng sáng tạo, không thể nhận ra được nó là từ Nguồn Cội, do đó nó có tính hủy diệt. Nhưng cũng vì vậy mà nỗi mong mỏi được hợp nhất với Nguồn Cội cũng mạnh mẽ nhất ở đây, khát khao được đi lên với tất cả dũng trí và sức mạnh, phá hoại nhiều thứ trên đường nó đi”. Bởi vậy nó có tính hủy diệt – nó quá khát khao trở về với Lực Lượng Tối Cao. Giống như khi quý vị rơi xuống hố sâu, quý vị ráng hết sức để leo lên đất bằng.
“May thay, độ đặc và sức nặng của nó cho phép nó lên được một điểm nào đó, do đó, chỉ tới Cõi giới Thứ Hai của Vũ Trụ, cho nên những ai băng qua tới Cõi giới Thứ Ba là thoát khỏi ảnh hưởng của nó”. Hiểu ý tôi không? May thay… Nó là phủ định, có tính hủy diệt, nhưng vì nặng nề, nên nó không thể leo quá cao, chỉ ở Đẳng cấp Thứ Hai là cao nhất. Cho nên người nào băng qua lên được Cõi giới Thứ Ba thì ra khỏi ảnh hưởng xấu của nó. Giờ quý vị hiểu không? (Dạ hiểu.) Tôi cũng hiểu! Cũng may là tôi ghi xuống hết. Nếu không thì mất hết. Quý vị sẽ không bao giờ được nghe từ ai hết. (Dạ.)
“Nơi đây, nó tự thiết lập địa vị để điều khiển tất cả cõi bên dưới. Bây giờ nó có đủ lực lượng để sáng tạo, duy trì và phá hủy, hoặc làm lại, tái chế dân của nó và vũ trụ của nó từ điểm này trở xuống”. Từ (Cõi giới) Thứ Hai trở xuống. “Lực lượng khẳng định từ Đấng Tối Cao sáng tạo chỉ xuống tới Cõi giới Thứ Ba thôi. Còn từ Cõi giới Thứ Hai trở xuống là sáng tạo của lực lượng phủ định, mặc dù cuối cùng chúng sẽ cải tiến và trở về cõi giới cao hơn. Khó cho những cư dân ở đây”, ý là từ Cõi giới Thứ Hai trở xuống, “để đi lên. Vị thiên đế ganh tị là chính y, y nghĩ rằng y đã tạo ra họ, và giữ họ làm con tin, mặc dù y chỉ mượn lực lượng từ Thượng Đế [tối cao]”, từ cảnh giới cao hơn, “để tạo ra biến dạng nào đó của Nguồn Cội. Y chiếm hữu sáng tạo của y”.
Tôi nghĩ chúng ta nói xong rồi. Không còn nữa. Vậy thì thế thôi. Chà. Là quyển sách. Có không? Ồ, đúng, đúng. Đó là số hai, và bây giờ tôi thấy số ba, bốn, năm, sáu. Thấy chưa. Chà. Chao ơi, cái gì? Buồn ngủ? Số hai, quý vị thấy không? Tôi tưởng kết thúc ở số hai, và bây giờ tôi mới thấy số ba ở đây. Bởi vì tôi tưởng xong rồi, nhưng chưa. Quý vị muốn nghe thêm, hay là chúng ta… (Dạ, thưa Sư Phụ. Xin Sư Phụ nói hết.) Thật hả? Nói hết? (Dạ vâng.)
“Chỉ có Minh Sư tối cao từ Cảnh giới Thứ Năm mới có thể cứu họ ra. Do đó, thỉnh thoảng Thượng Đế phái Con của Ngài xuống, rồi Con của Ngài huấn luyện một số Minh Sư mới, có khả năng, để tiếp tục công việc của Ngài sau đó. Trong khi Con Ngài còn ở Địa Cầu, sẽ có những vị Thầy được chọn như những vị đó, nhưng chỉ có một người Con của Minh Sư tối cao của tất cả Minh Sư làm việc qua Họ”. Dù có bao nhiêu Minh Sư ở Địa Cầu được chọn làm công việc của Con Thượng Đế, cũng chỉ có một Vị là cao nhất. Bởi vậy Chúa Giê-su mới nói: “Ta là Con duy nhất của Thượng Đế. Ta giỏi nhất. Ta cao nhất. Qua Ta các ngươi mới về được với Chúa Cha”. Nhớ không? (Dạ nhớ.) Đâu phải Minh Sư nào cũng nói như vậy. Đừng nhầm lẫn nói thật với tính khiêm nhường. Chúa Giê-su nói như vậy vì Ngài biết như vậy. Những Minh Sư khác không dám.
Quý vị có bao giờ nghe Minh Sư nào nói: “Ta là Con Thượng Đế. Ta là người Con duy nhất” chưa? Không! Không ai trong hiện tại, không ai trong quá khứ nói như thế. Hiếm, rất hiếm. Có người nói. Có. Nếu đó là Chúa Giê-su đầu thai hoặc trước hiện thân của Chúa, hoặc vị đó thật sự từ Đẳng cấp cao nhất, như Hội Đồng Thứ Chín, thì được, Vị đó có thể nói như thế. Ngài phải biết trước khi Ngài nói. Nếu không, sự trừng phạt sẽ nặng nề. Mình tuyên bố điều gì phạm đến Thiên Đàng mà mình không phải như vậy là không tốt. Không tốt, không tốt. Ra ngoài kia đứng trước Cung điện Buckingham và nói: “Tôi là Hoàng Tử Charles!” Làm vậy được không? Không! Chỉ Hoàng Tử Charles mới được nói: “Tôi là hoàng tử duy nhất, Thái tử thừa kế duy nhất của Anh quốc”. Ông nói như vậy được vì ông vốn là thế. Những người ở dưới không tuyên bố như vậy được.
Tương tự, Luật Thiên Đàng còn nghiêm ngặt hơn nữa. Thiên Đàng còn rõ ràng hơn nữa. Mình không thể làm gì chống lại Thiên Đàng mà không bị trừng phạt. Chính luật đó trừng phạt, chứ không phải Thiên Đàng trừng phạt. Giáo chủ Nhân quả sẽ trừng phạt, đó là đủ rồi. Cho nên bất kể bao nhiêu vị Thầy được chọn, cũng chỉ có một người Con, Minh Sư cao nhất của tất cả Minh Sư, làm việc qua Họ. Quý vị thấy đó, đa số Minh Sư, họ rất khiêm nhường. Họ nói: “Sư Phụ tôi làm việc qua tôi”. “Tôi là bề tôi của Sư Phụ tôi”, này nọ. Đại khái vậy.
Quý vị nên đọc những điều này trong tất cả tài liệu của tất cả những vị gọi là Minh Sư từ trước tới nay. Có đọc không? (Dạ có.) Ờ, được. Họ luôn luôn quy cho Sư Phụ vĩ đại của Họ. Họ không tuyên bố họ là Thượng Đế hoặc là Con Thượng Đế, đại khái vậy. Bởi vì họ biết họ không phải! Chứ không phải vì họ khiêm nhường! Xin đừng nhầm lẫn. Họ nói thật thôi. Có lẽ họ cũng khiêm nhường. Vì họ biết họ là ai, nên họ khiêm nhường, như vậy là rất tốt. Nhưng đừng nghĩ Chúa Giê-su không khiêm nhường. Hiểu không? (Dạ.) Ngài rất khiêm nhường. Bởi vậy Ngài mới đi chân trần. Ngài chịu tất cả những lời phỉ báng, chịu đựng tất cả. Ngài phải trốn, phải chạy để không bị bắt bớ, cho tới khi Ngài bị bức hại. Đó là tính khiêm nhường của Con Thượng Đế.
Nhưng Ngài đã nói sự thật. Ngài nói: “Ta là Con Thượng Đế. Ta là Con duy nhất của Thượng Đế”. Lúc đó là đúng. Bây giờ vẫn đúng, vì những Minh Sư khác không phải là Con Thượng Đế, không phải từ Đẳng cấp Thứ Chín, Không phải do chính Thượng Đế phái xuống, lý do là vậy. Cho nên, khi Chúa Giê-su nói thế, Ngài chỉ nói sự thật, nhưng không ai chịu nổi. “Cần phải có tính khiêm nhường!” Ngài không thể! Nếu vua nói rằng: “Trẫm là vua”, thì còn khiêm tốn thế nào nữa? Ông ta có cần khiêm tốn không, nếu ông nói ông là vua? Không cần! Đúng không? Có thể ông rất khiêm tốn, nhưng ông nói: “Trẫm là vua. Trẫm là vua. Đúng vậy, trẫm là vua”.
Đây là một ghi chú khác. Không liên quan gì đến cõi trên, vậy thì để hôm khác. “Giáo chủ Nhân quả ngồi trên Cõi giới Thứ Hai và rất gắt gao với những ai xứng đáng được lên cao hơn y”. Tưởng tượng xem? Dĩ nhiên rồi! Y bực chứ hả? Tức chứ hả? Quý vị đang ở với y, đang làm dân của y, rồi bỗng nhiên quý vị vượt trên y! Ai mà chịu nổi? Nên y ráng hết sức ngăn quý vị lại. Cũng không thể trách y. Chỉ cảm thấy tội nghiệp cho gã đáng thương đó. Bảo y thiền Quán Âm thêm, có lẽ vậy. Y đúng khi làm điều đó. Y đúng về khía cạnh đó. Một người phải thật sự khát khao trở về với Thượng Đế, nếu không, họ sẽ bị mắc bẫy vào những lạc thú ảo tưởng của giác quan và không bao giờ thoát ra được. Như người say cứ bám vào thói quen bầu rượu, không biết số phần tốt hơn.
Số bốn. Ồ, tôi cho quý vị biết rồi, về động vật và cây cối. Ờ, xong rồi. Chỉ một… Buồn cười. Chỉ còn một trang nữa thôi, nên quý vị có chút phần thưởng, không phàn nàn, có không? (Dạ không.) Tốt. Được rồi. Lẽ ra tôi muốn dừng lại chỗ vị Hội Đồng Thứ Chín làm việc trong một “khung an toàn, bảo đảm, không thể thâm nhập, vượt ngoài trí tưởng tượng”. Chao ôi, ở vị trí đó đâu có tốt gì mấy, phải không? Nhiều khi rất là ngộp thở. Đôi khi tôi cảm thấy như có nỗi sợ bị giam cầm, đau đớn, ngột ngạt. Thôi, xong rồi ha! Bây giờ có lẽ mình đi Cảnh giới “Năm Huyền”. Theo đó. (Theo đó!) Tùy theo. Bây giờ tôi quấn hết tóc lên.
Tôi nghĩ hồi xưa lâu lắm rồi, vị nào đó chắc hẳn đã biết về Đẳng cấp Thứ Chín. Có lẽ một số Hội Đồng Thứ Chín đã xuống trước đây. Tôi có nói với quý vị bao nhiêu người đã xuống trước đây rồi. Tôi là người thứ 20, nhớ không? (Dạ nhớ.) Tôi nói 19 vị đã xuống hồi xưa. Ý nói lâu lắm rồi, hàng tỷ (năm) trong lịch sử loài người, không phải chỉ có ngày nay Họ mới xuống cõi giới vật chất. Không nhất thiết tất cả đều xuống Địa Cầu này, mà còn những tinh cầu khác giống như Địa Cầu. Cho nên chắc đã có vị nào đó tới đây hồi trước. Hoặc có lẽ người nào đó mang tên “CH”, đại khái như vậy. Người mà quý vị biết xuống đây hồi trước và đã nói về Đẳng cấp Thứ Chín. Bởi vì bên Trung Quốc có một vị Nữ Thiên Đế gọi là Cửu Thiên Huyền Nữ. “Cửu Thiên Huyền Nữ”. Đó là tên của Vị Nữ đã một lần ở Trung Quốc. Và nghe nói Ngài nấu, ủ, loại đá năm màu để vá trời.
Còn ai vào đây nữa? Ai mà có thể nấu đá vá trời? Chắc Ngài dùng Năm Đẳng cấp tâm thức để bảo con người hãy sống tốt lành để sửa chữa tinh cầu, tầng ôzôn, thay đổi khí hậu, v.v… Thành ra chúng ta có Cửu Thiên Huyền Nữ. Nếu không, làm sao chúng ta biết điều đó? Và đôi khi người Anh, lúc nào vui, họ nói: “Tôi trên chín tầng mây”. (Dạ.) Sao không phải bảy? Đa số người ta chỉ biết “Thiên Đàng thứ bảy”, đúng không? (Dạ.) Chín tầng mây. Là như thế đó. Tất cả đến từ những bài giảng bí mật về Đẳng cấp Thứ Chín. Hồi xưa, không phải lúc nào họ cũng viết xuống hết. Có lẽ họ viết lên đá, rồi sau một thời gian, bão tố xảy ra, đá bể, trôi hết ra biển, mất tiêu.
Hồi xưa, họ không có những câu viết trên giấy. Chỉ viết trên đá thôi. Thành ra, đôi khi những nhà khảo cổ họ đào lên gì đó, với những phiến đá có loại chữ trên đó… Có lẽ họ tưởng đó chỉ là hình (người)-thân-chim hay -ngựa hoặc gì đó, nhưng có thể đó là chữ viết của thời đó. Ngôn ngữ của những thời đó. Do đó, đôi khi quý vị thấy một phiến đá trên đó có nhiều hình ảnh giống như (người)-thân-chim, khắp nơi. Rồi tự nhiên có (người)-thân-ngựa, và (người)-thân-chim khác chỗ nào đó. Chắc hẳn họ nói gì đó, phải không? Như một câu viết. Thì tôi cũng đoán vậy thôi. Chứ tôi là ai mà biết gì về khảo cổ? Ờ, đúng vậy. Đại khái như thế. Đó là chín tầng mây. Bây giờ, quý vị đang ở trên chín tầng mây, phải không? (Dạ.) Buồn ngủ! Có lẽ thậm chí ở tầng thứ mười.
Được rồi. Chắc là tôi đi đây, nếu không tôi sẽ nói đến mai. Quý vị ổn chứ? Muốn ăn thêm bánh không? (Dạ không.) Được rồi, không. Và quý vị có thể… Chúng ta nên thiền ngay hay là ra ngoài hít thở không khí trong lành… (Dạ không, thiền tốt hơn.) Thiền tốt hơn? Tốt, vậy tốt.