Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Lực lượng Minh Sư Nâng Đỡ Cả Thế Giới, Phần 2/5

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Ôi, người phụ nữ bán người-thân-gà và người-thân-vịt khiếp sợ quá. Bà cầu xin Diêm Vương thương xót: “Xin cứu mạng! Xin cứu mạng!” Bà niệm A Di Đà Phật. Diêm Vương nói: “Ở đây điều đó vô ích! Bà đã tạo nghiệp xấu thì bà phải chịu trách nhiệm. Ngay cả Đức Phật cũng không thể đến đây cứu bà đâu. Bà vốn biết điều này rồi vì bà tin Phật. Bà phải biết luật nhân quả báo ứng. Bà cố tình làm ngược lại, thì Phật cũng không làm gì được”.

Có lẽ chúng ta có thể mua dung dịch hóa chất cho các trại nuôi để loại bỏ mùi hôi, nhưng không thể loại bỏ chất bẩn và ô nhiễm trong không khí. [Thiên Đàng] nói việc chúng ta mua hóa chất để họ xử lý vấn đề cũng không phù hợp. Hiểu không? Không phải về tiền bạc. Mà nghĩa là chúng ta ủng hộ họ sát sinh, và do đó, tạo ra nghiệp nặng. Thiền ở đó sẽ khó khăn cho quý vị. Công đức khó kiếm của quý vị sẽ bị khấu trừ. Có hàng triệu người-thân-gà gáy và người-thân-vịt kêu quạc quạc ở đó. Đây là lỗ vốn: Ở đó tuy thoải mái, nhưng quý vị sẽ không đạt được gì hết. Có thể trong tương lai sẽ không còn các địa điểm nuôi người-thân-gà, -vịt, -heo nữa. Sau đó, chúng ta có thể cố gắng tổ chức các buổi tụ họp. Nhé? Sau khi nghiệp được tiêu trừ.

Thật ra, các đồng tu nói với tôi: “Sau hai, ba năm, nhiều nhất là hai đến ba năm, các trại nuôi sẽ phải dời đi. Họ nghe nói một hồ chứa nước sẽ được xây ở đó”. Tôi hỏi: “Tại sao sau khi xây hồ chứa nước, những ai nuôi người-thân-gà và người-thân-lợn sẽ phải di dời?” Họ nói với tôi: “Bởi vì nếu xây hồ chứa nước, nó sẽ cung cấp nước uống cho người dân vùng hạ du. Cho nên nuôi người-thân-gà, người-thân-lợn trên đó là không tốt. Họ không thể”. Tôi nói nếu đúng như vậy, thì họ nên dời đi ngay lập tức! Đợi hai, ba năm nữa nước ô nhiễm sẽ ngấm xuống lòng đất. Rồi cho người ta uống sao? Hả? Nếu tôi là chính phủ, tôi sẽ chuyển họ đi ngay. Nó không tốt cho người dân. Nên, chúng ta sẽ không đến đó. Chúng ta thà ngồi chật ở đây! (Dạ.) Tôi có một giải pháp để giảm đông đúc ở đây. Nếu tôi bỏ chạy, thì sẽ không có ai đến, hoặc chỉ vài người địa phương Cao Hùng, nhiều nhất là một, hai ngàn người thôi. À! Đó là giải pháp tốt nhất. Đúng không? Nếu tôi không ở đây, thì không ai đến. Không còn ngồi chật nữa. (Dạ không.) “Dạ không, Sư Phụ”. (Chúng con muốn Sư Phụ.) Già vậy rồi, mà còn nói chuyện như trẻ nhỏ.

Thật đáng thương cho những ai nuôi người-thân-gà và -lợn. Hồi đó ở Âu Lạc (Việt Nam) có một truyện có thật. Chuyện này thực sự có xảy ra. Có một người, bà không tu hành. Nhiều người cho rằng tin vào đạo Phật thì họ là Phật tử, nhưng thực ra họ không phải vậy. Họ không ăn chay. Đạo Phật dạy người ta ăn chay, nhưng họ không ăn chay. Và họ không đến học từ nhà sư. Hiểu không? Cho nên, họ không biết nhiều thứ. Do đó, ở nhà bà ta bán người-thân-heo, người-thân-gà, v.v. Bà mua người-thân-gà cho những người khác [ăn], bà nhổ hết lông, luộc chín, rồi mang đi bán. Sau đó, bà ngã bệnh. Bà bị bệnh nặng, gần chết. Thật ra, bà đã chết. Cơ thể bà nằm đó với hơi thở thoi thóp, rất yếu ớt. Đây là truyện có thật. Sau đó, linh hồn bà đã đi đến một nơi rất tăm tối và khủng khiếp. Bà hỏi ra mới biết là mình đang ở địa ngục.

Diêm Vương ngồi đó hỏi bà: “A! Bà chưa tới số. Nhưng nhiều chúng sinh đã buộc tội bà hành hạ họ rất tàn nhẫn. Nên, chúng tôi đã phái Hắc bạch Vô thường bắt bà đến đây để xét xử công bằng”. Bà rất sợ hãi! Bà thấy nhiều chúng sinh đi vào. Ban đầu, họ trông giống người. Diêm Vương hỏi những người vừa mới vào: “Hãy nói rõ cho bà ta biết quý vị buộc tội bà ta về điều gì, để bà ta hoàn toàn được thuyết phục. Được chứ?” Họ nói: “Người đàn bà này bắt gia đình và bạn bè của chúng tôi mỗi ngày, nhổ lông sống chúng tôi, cắt cổ và vắt cạn máu chúng tôi. Bà ta thậm chí còn uống máu nữa. Sau đó, bà ta bán da thịt của chúng tôi và đủ thứ. Trong khi bán chúng tôi, bà ta cũng ăn nữa. Nỗi đau của chúng tôi không thể kể xiết! Cho nên bây giờ chúng tôi kiện bà ta để đòi bồi thường”. Diêm Vương hỏi: “Bà ta phải bồi thường như thế nào mới công bằng, để quý vị nguôi giận? Họ nói: “Hãy để chúng tôi xử tử bà ta. Giết chết bà ta. Chúng tôi sẽ cùng nhau mổ bà ta. Mổ bà ta tới chết, để bà ta biết mùi đau đớn. Chúng tôi sẽ mổ bà ta từng chút một để bà sẽ chịu đau như chúng tôi đã chịu khi bà nhổ lông chúng tôi. Không có ai để bảo vệ chúng tôi hoặc để chúng tôi nói chuyện. Bà ta đè chúng tôi xuống và nhổ từng chiếc lông của chúng tôi. Đau đớn không chịu nổi. Bây giờ chúng tôi sẽ đối xử với bà ta như vậy cho tới khi bà ta chết”. “Nếu bà ta chết quá sớm, chúng tôi sẽ lên bắt con cái của bà và tiếp tục mổ họ”.

Ôi, người phụ nữ bán người-thân-gà và người-thân-vịt khiếp sợ quá. Bà cầu xin Diêm Vương thương xót: “Xin cứu mạng! Xin cứu mạng!” Bà niệm A Di Đà Phật. Diêm Vương nói: “Ở đây điều đó vô ích! Bà đã tạo nghiệp xấu thì bà phải chịu trách nhiệm. Ngay cả Đức Phật cũng không thể đến đây cứu bà đâu. Bà vốn biết điều này rồi vì bà tin Phật. Bà phải biết luật nhân quả báo ứng. Bà cố tình làm ngược lại, thì Phật cũng không làm gì được”. Và “Bà chỉ có thể cầu xin những chúng sinh bà đã hại, để xem họ có thể tha thứ cho bà hay không”.

Quý vị không có thông dịch? Không à? Tại sao vậy? Quý vị cũng không có thông dịch? (Chúng con có một cái ạ.) À, hai trong một. Hả! Chúng ta thiếu người thông dịch? Anh kia, lấy hai cái tai nghe đưa cho họ. Tiếng Anh. Một cũng được. Họ có thể dùng chung. Quý vị có máy không? Nhanh lên! (Con có một cái.) Có cái dự phòng hả? Đưa cho tôi. Tiếng Anh là số mấy? (Dạ 88,1. Đó là tiếng Hoa! Cái đó là tiếng Hoa.) Còn tiếng Anh thì sao? Còn tiếng Anh là số mấy? (Dạ 88,5.) 88,5. Một cái đủ rồi. Hai người quý vị dùng chung. 88,5. Tôi không biết quý vị làm sao. Tôi không phải chuyên gia. Hãy thử, nhé? Bây giờ mọi người ổn chưa? Người nói tiếng Anh có chứ? Có hả? Được rồi, tốt.

Người phụ nữ đó vô cùng sợ hãi, hồn bay phách lạc. Bà quỳ lạy. “Làm ơn! Lúc đó tôi vô minh! Vì sinh tồn và vì chăm sóc gia đình, tôi đã làm hại quý vị. Tôi thực sự không biết. Xin quý vị lượng thứ. Tôi sẽ trở lại… Nếu có thể trở lại trần gian với sự tha thứ của quý vị, tôi sẽ tu hành tinh tấn bằng mọi cách có thể để tiến bộ nhanh hơn và khai ngộ hơn. Tôi sẽ hồi hướng công đức và lực lượng tâm linh cho quý vị để trả nợ. Như vậy được chứ?” Họ nói: “Điều đó có ích lợi gì cho chúng tôi? Bà đã gây ra cho chúng tôi quá nhiều đau khổ như vậy. Hả? Bà nghĩ như thế là đủ sao?” Bà ta nói: “Có lẽ không đủ!” Người phụ nữ mắc nợ nói: “Có lẽ không đủ. Nhưng nếu bây giờ mổ chết tôi thì quý vị cũng chẳng ích lợi gì. Quý vị vẫn ở trong địa ngục và gây thêm nghiệp nữa. Bởi vì quý vị có… các tiền kiếp. Nếu tin vào Phật giáo và biết rằng có lẽ quý vị đã làm việc xấu trong các tiền kiếp, nên mới trở thành người-thân-động vật và bị người khác hành hạ. Đó không phải là lỗi của tôi. Cả thế giới đang sát sinh theo cách này. Tôi không có việc làm. Để sinh tồn, tôi chỉ học theo cách của họ. Lúc đó tôi vô minh! Chứ không phải tôi có tâm độc ác. Bây giờ tôi đã học được bài học và tôi biết điều đó. Khi trở lại tôi nhất định sẽ thay đổi và sẽ hồi hướng công đức cho quý vị. Bây giờ có giết tôi cũng vô ích. Quý vị chỉ gây thêm nghiệp”.

Một số người họ đồng ý. Một số người-thân-vịt và người-thân-gà nói: “À, đề nghị của bà ấy hay đấy”. Nhưng một số họ vẫn rất tức giận. Họ không quan tâm chút nào! Sau đó họ biến thành người-thân-gà, người-thân-vịt. Chỉ một khoảnh khắc trước, họ trông giống con người. Sau đó, họ biến thành người-thân-gà, người-thân-vịt, xông tới mổ bà. Họ mổ khắp người bà, vào mũi, mắt, tai, khắp nơi, tới khi bà chảy máu đầm đìa. Bà liên tục cầu xin lòng thương xót. Vì vậy, nhóm bên kia mà đồng ý với bà, nói: “Đủ rồi! Hãy từ từ bàn bạc. Nếu quý vị muốn giết bà ấy, cũng vẫn còn thời gian mà. Hãy bàn xem có gì tốt hơn. Giết bà ấy không giúp được gì”. Những người không đồng ý và đã tấn công bà, nói: “Có ích lợi gì? Tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh bà ta hành hạ các con tôi như thế. Cho đến bây giờ, vẫn còn rất khó cho lòng cha mẹ có thể hồi phục sau nỗi đau như vậy! Làm sao tôi có thể tha thứ cho bà ta? Cho dù đọa địa ngục, tôi cũng không thể tha thứ cho bà ta. Tôi không cần biết có ở địa ngục hay là gây thêm nghiệp! Tôi muốn trả thù cho các con tôi. Bà ta không chỉ làm hại tôi – các con tôi còn nhỏ như vậy. Bà ấy nhổ lông của họ và chiên họ cho mọi người ăn”. Họ rất tức giận! Hai bên xô xát với nhau.

Sau đó Diêm Vương nói: “Được rồi! Mỗi bên, hãy chọn ra một người lãnh đạo để thảo luận và giải quyết điều này. Bất cứ gì hai người lãnh đạo đồng ý, thì tất cả quý vị phải tuân theo”. Họ nghĩ vậy cũng ổn thỏa. Được rồi. Họ chọn hai người lãnh đạo để bàn bạc với nhau. Cuối cùng, họ nói: “Được rồi! Chúng tôi sẽ tha thứ cho bà ta. Dù sao sự việc đã xảy ra rồi. Chúng tôi và con cái đã chết. Đau khổ cũng qua rồi. Sao bây giờ không tha thứ cho bà ta? Nếu bà ta tu hành có công đức, chúng tôi cũng được cứu và được siêu thoát. Nếu việc tu tập của bà không có kết quả, bà ta sẽ không thể trốn thoát khi quay lại gặp chúng tôi ở đây!” Nên, chuyện ổn thỏa! Họ đã tha thứ cho bà và Diêm Vương nói: “Được rồi. Vì cả hai bên đều đồng ý, thì ta không để tâm. Ở đây ta chỉ là người phân xử công bằng. Nếu quý vị không cáo buộc thì không có chuyện gì, vậy tốt.”

Rồi bà ấy đã trở lại trần gian và viết ra truyện này. Bà đã đi xuất gia. Bà đã tìm được Minh Sư, tu Pháp Môn Quán Âm và được giải thoát. Đây là truyện có thật. Truyện bà kể thật đáng sợ. Bà nói nếu bà biết sớm hơn, bà sẽ không dám động đến bất kỳ chúng sinh nào. Hiểu không? Không một chúng sinh nào. Người ta ăn thịt hoặc người-thân-cá vì họ không hiểu biết. Thức ăn đã được chế biến và trưng bày trong chợ, gói ghém đẹp mắt. Mọi người bị gạt mới ăn vào. Nên, nghiệp của họ ít hơn. Đối với người trực tiếp sát sinh và gây ra quá nhiều đau khổ cho các chúng sinh khác, thì dĩ nhiên nghiệp nặng không thể tưởng tượng nổi. Quá nhiều sinh mạng và quá nhiều sát sinh.

Bình Ðông, dĩ nhiên cũng có nghiệp sát sinh. Nuôi người-thân-lợn và -gà để giết thịt, làm thức ăn, mang lại nghiệp nặng nề. Không phải là tôi không muốn đến Bình Đông. Nếu quý vị chịu được mùi hôi thì tôi cũng chịu được. Tôi có thể chịu được. Không vấn đề gì. Nhưng Thiên Đàng không cho tôi đi. Hôm đó tôi đã sẵn sàng để đi. Y phục xinh đẹp của tôi đã sẵn sàng, giày cao gót và son môi đã sẵn sàng. Tôi đã chọn son môi để mang theo và sẵn sàng rồi. Đêm hôm đó trong lúc ngủ, các Thiên Đế đã gửi tôi thông điệp: “Xin đừng đi”. Thật ra, trước khi quyết định đi, Họ đã cảnh báo tôi không được đi. Nhưng Họ không nói rõ ràng và tôi quá bận để kiểm tra tại sao tôi không nên đi.

Dĩ nhiên, tôi đã biết có nghiệp sát ở đó, nhưng chúng ta không liên can. Tôi nghĩ vậy. Chúng ta không sát sinh gì hết. Sau đó tôi nghe các đồng tu nói rằng họ đã mua hóa chất cho những người nuôi người-thân-heo để khử mùi hôi. Những hóa chất đó có thể gây hại cho người-thân-gà. Hiểu không? Người-thân-gà khó tránh mổ, uống hoặc đụng vào hóa chất. Không tốt cho các chủ trại nuôi hoặc những người mua về và ăn thịt người-thân-gà. Chắc chắn là không tốt. Dù sao chúng ta cũng sẽ có nghiệp. Chúng ta sẽ chia sẻ nghiệp xấu của họ. Vì vậy, đêm hôm đó, các vị Thiên Đế đến nói với tôi: “Xin đừng đi”. Tôi nói: “Tôi chịu đựng chút nghiệp cũng không sao. Nhiều đồng tu nước ngoài đang đợi tôi ở đó. Tôi không thể bỏ mặc họ vì chính tôi đã chuyển họ đến đó. Nếu bây giờ tôi không đi, họ sẽ cảm thấy rất buồn. Họ đi đến đó bởi vì họ tin tưởng tôi. Tôi không đi không được”. Và rồi Họ nói: “Ngài có thể chuyển họ đến đây”. Tôi nói: “Được rồi, tốt. Nhưng chúng tôi không có đủ chỗ”. Tôi nghĩ thêm về việc đó. Thật ra, nếu không đủ chỗ, chúng ta có thể luân phiên nhau. Một số người có thể chờ ở trạm xe lửa. Một số người có thể ở đây thưởng thức bánh ú, bánh kẹo thuần chay. Họ có thể vui cười với tôi một tiếng đồng hồ rồi rời đi. Họ có thể đi bất cứ đâu và rồi những người còn lại có thể đến. Tôi nảy ra ý tưởng này, nhưng tôi không nghĩ tới nhiều.

Tôi hỏi các vị Thiên Đế: “Nếu tôi nhất định muốn đến đó, điều gì sẽ xảy ra?” Họ cho tôi thấy rằng nếu tôi đến Bình Đông, tôi sẽ mất một nửa Lực Lượng tâm linh. (Ôi chao!) Ngay lập tức. Ồ! Đó còn nhiều hơn cho toàn thế giới! Vì nó liên quan trực tiếp tới tôi, nghiệp của cả thế giới… Khi chúng ta vừa mở lại Truyền Hình Vô Thượng Sư, bởi vì toàn thế giới xem, nên có rất nhiều nghiệp xấu. Tôi đã mất 62% Lực Lượng tâm linh. 62%. Nhớ không? (Chúng con nhớ ạ.) Tôi đã rất vất vả mới kiếm lại được. Lần này tôi bệnh và rất mệt. Hôm qua, ma chướng đến gây ồn ào và rắc rối cho quý vị. Tôi đã chiến đấu hết mình với chúng. Tôi đã rất yếu và gần như thua trận. Hiểu không? Nếu tôi mất thêm 50% nữa, tôi chắc chắn sẽ chết. Tôi sẽ không thể nào leo lên lại để kiếm nhiều tiền hơn, ý là, kiếm thêm công đức. Điều đó quan trọng hơn tiền. Nhưng nếu tôi nói tiền, quý vị sẽ hiểu. Nếu nói công đức, quý vị thực sự không thấy được. Tiền – thì quý vị hiểu. Mình không thể sống mà không có tiền. Phải không? Thế giới này là như vậy. Vì vậy, tôi không thể đi. Từ sáng sớm tôi đã đợi... Tôi nhận được tin nhắn lúc 2, 3 giờ sáng. Nhưng tôi chờ tới 5, 6 giờ sáng mới nói với họ là tôi không đi được. Tôi không muốn quấy rầy người khác vào ban đêm khi họ thiền hoặc nghỉ ngơi. Họ cũng làm việc mỗi ngày vào ban ngày rồi.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (2/5)
1
2023-04-01
5096 Lượt Xem
2
2023-04-02
4100 Lượt Xem
3
2023-04-03
3795 Lượt Xem
4
2023-04-04
3714 Lượt Xem
5
2023-04-05
3260 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android