Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Tốt Nhất Là Nên Tìm Khai Ngộ Và Giải Thoát, Phần 7/8

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Phật có nói mà: “Nếu mà chấp ngoài tướng thì không có thấy Như Lai”. Thành ra mình không có chấp cái gì bên ngoài hết, không có hình tướng gì cả, chỉ ngồi thiền thôi, trong phòng trống rỗng. Không chấp hình, chấp tướng gì nữa thì Ánh Sáng bên trong nó sẽ phát hiện. Không chấp bất cứ một cái gì, không nghĩ tới một cái gì thì Ánh Sáng kỳ diệu mới xuất hiện. Đó là Phật tâm. Thành ra Kinh Kim Cang mới nói: “Không trụ nơi đâu mà sinh tâm”.

Có một nhà sư Đại Hàn… một người đàn ông, không phải sư. Sau khi tôi giảng pháp lần đầu ở Đại Hàn, thì ông ta đến gặp tôi. Bằng cách nào đó, ông ta tìm thấy chỗ ở tạm thời của tôi ở Đại Hàn và ông nói với tôi rằng tôi nên đi theo ông, nên ra ngoài quảng cáo cho ông để ông có thể đi giảng pháp. Tôi nói: “Sao ông không tự làm điều đó?” Thì ông nói: “Tôi đã cố gắng, nhưng không ai đến cả”. Ông nói đã cố gắng nhưng không ai đến. Tôi nói: “Nếu ông tuyên bố mình đã khai ngộ và có mắt trí huệ…” Ông ta vén tóc ở phía trước ra cho tôi xem một “quả trứng” lớn trước con mắt trí huệ của ông. Ông nói: “Nhìn mắt trí huệ của tôi này, nó lớn bằng cổ tay tôi, thực sự bằng nửa cổ tay của tôi”. Ngay trước mặt ông như thế này, một cục u lớn. Ông nói: “Nhìn đó! Thấy không? Mắt trí huệ!” Tôi nói: “Ồ, rất lớn”.

Lúc đó, tôi có một, hai người xuất gia đi cùng. Họ vẫn còn sống ở đây, họ có thể làm chứng. Chúng tôi không có video hay gì cả, nhưng… Có người lớn tuổi hơn – không già, không già lắm – bây giờ có lẽ cô ấy bốn mươi mấy tuổi, vẫn còn đây, làm việc ở Loving Hut nào đó tại Đài Bắc. Một người trong số họ, người kia tôi không nhớ, một người nữ, nữ tu. Rồi tôi nói: “Ồ, nếu ông tuyên bố mình đã khai ngộ và thành Phật rồi mà ông không thể khiến người ta đến nghe ông giảng, thì tôi chẳng là ai cả, làm sao tôi có thể làm điều đó cho ông?” Sau đó, ông ta nói rất nhiều, rất nhiều rồi rời đi. Tôi nói: “Tôi không thể làm gì được. Thậm chí không phải người Đại Hàn. Tôi được mời tới đây chỉ một lần. Không biết thị thực của tôi ở được bao lâu. Làm sao tôi giúp ông được? Ông tự làm lấy đi. Cố gắng lần nữa. Cố gắng lần nữa và cho mọi người thấy mắt trí huệ của ông, biết đâu họ có thể … Tại sao ông lại che đi?” Ông ta dùng tóc che nó lại; chỉ khi ông gặp tôi, ông mới để tôi xem.

Sau đó tôi hỏi người nữ tu: “Này, ông đó có con mắt trí huệ lớn như thế, có lẽ cô nên đi theo ông ta”. Tôi thành thật. Tôi nghĩ có lẽ tôi không có mắt trí huệ lớn như ông ấy. Tôi ngây thơ, quý vị không biết đâu. Quý vị không biết lúc đó Sư Phụ của quý vị ngây thơ đến thế nào đâu. Tôi đã bị làm cho mù, điếc, câm. Ngoại trừ những điều tôi nói, những điều tôi biết; chứ tôi không biết mình là ai. Hiểu ý tôi không? Chỉ là một số người mà quý vị gọi là thiên thần, đã đến và nói rằng tôi phải đi làm điều đó. Tôi phải đảm nhận công việc của Minh Sư, đi giảng pháp, làm cái này cái kia. Và rồi tôi thậm chí còn hỏi: “Vậy tôi phải làm điều đó như thế nào?” Lúc đó tôi đang ở Đài Loan (Formosa) một mình. Tôi bị phát hiện nhiều lần ở hai, ba, bốn quốc gia khác nhau. Được thôi, nhưng tôi không biết mình là Minh Sư. Tin hay không cơ chứ. Chỉ rất lâu sau đó, trong mấy năm gần đây, tôi mới từ từ khám phá ra những điều khác về các tiền kiếp của mình, v.v. Rồi, họ nói với tôi đi làm điều đó. Tôi hỏi: “Làm điều đó như thế nào?” Họ nói: “Ngài cứ đi. Người ta sẽ giúp Ngài làm điều đó. Đừng lo”. Tôi bắt đầu [sứ mệnh] như vậy đó.

Thế nên tôi nghĩ ông đó, mắt trí huệ lớn như vậy, có lẽ là Phật, ai biết được? “Ừ. Sao quý vị không đi? Có lẽ tôi không thể đi, nhưng quý vị hãy đi”. Cô ấy trả lời: “Dạ không, chúng con thích phong cách của Sư Phụ hơn”. Đó chính xác là những gì cô ấy nói. Nếu quý vị gặp cô ấy, cô ấy cũng sẽ nói như vậy. Tôi không nói dối hoặc bịa chuyện, không có gì bí mật cả. Là như thế đó. Cho nên, nói quý vị biết, hoặc quý vị không thể chạy, hoặc quý vị xuất hiện và không ai theo quý vị, hoặc quý vị làm hại mình bằng cách nói dối, hoặc quý vị làm hại người khác vì đẳng cấp của quý vị quá thấp – có thể làm mờ mắt trí huệ của họ, hoặc gây rắc rối cho họ để họ không nhìn thấy Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại), quý vị đánh cắp Ánh Sáng của họ. Được rồi. Đó là một câu hỏi dài, cần một câu trả lời dài.

Còn câu hỏi nào nữa không? (Con xin kính chào Sư Phụ và anh em.) Chào bác! (Thưa Sư Phụ, duyên con đến Sư Phụ thật là muộn màng.) Có gì muộn màng đâu? (Con mới Tâm Ấn hôm tháng 7 vừa rồi.) À, chúc mừng bác chứ hả? (Dạ, con cám ơn Sư Phụ. Thưa Sư Phụ, nhưng mà thể nghiệm của con, con thấy không có giống như mấy huynh, tỷ. Con thường thấy Ánh Sáng từ trên trời chiếu rọi thẳng xuống con. Có khi con thấy con ngồi tuốt ở dưới vực mà Ánh Sáng từ trên Trời cũng chiếu thẳng xuống con. Rồi có khi thì con thấy ngay bản thân con chiếu toẹt lên. Dạ, rồi có khi thì con Quán Quang con thấy ngai vàng, vàng rực, Sư Phụ ngồi trong ngai vàng đó, chung quanh toàn là hoa vàng rực luôn. Nhưng mà trước cái cảnh vàng đó thì có những cái chập chờn, như con rắn đen chập chờn, chập chờn bên ngoài đó cản con. Nhưng mà con không biết như vậy có phải thể nghiệm bên trong của con hay không? Còn Quán Âm của con thì con cũng không thấy cái gì ở trên cõi trên, mà con chỉ thấy như là tiếng trống đều đều, đều đều hoài. Dạ, thành ra con không biết là con có giải thoát, tu có kịp để giải thoát không ạ? Dạ, con xin cám ơn Sư Phụ.)

Tội nghiệp không! (Con mong Sư Phụ…) À, thấy không giống ai hết, tội nghiệp quá ha! (Dạ, con mong Sư Phụ khai huệ nhãn cho con để con tu hành được tinh tấn.) Ai giảng giùm cho bà đi, tui không giảng được nữa rồi. Người nào giảng giùm đi. (Cao quá. Đâu có dám.) Rồi, có nghĩa là bác không mù, không điếc, như vậy là tốt lắm rồi. (Dạ.) Nhé? Thôi được rồi, tiếp tục tu đi. Chớ già rồi, nếu mà không tu tinh tấn nữa thì thời gian nó hơi cấp bách đó nha bác. (Con cảm ơn Sư Phụ.) Không sao đâu, tiếp tục tu là được rồi, ha. (Dạ.) Tội nghiệp dữ không! Chỉ có thấy Ánh Sáng thôi, nghe Âm Thanh thôi, không có gì nữa hết! Trời ơi! Thấy không, họ cười bác đó.

Bác nên biết rằng, cái lúc mà Đức Phật Thích Ca còn tại thế đó, có một vị thầy tu, tu cạo đầu đi tu đó nha, bỏ hết tất cả thế giới đằng sau lưng đi tu đó, vô trong rừng tu hành lâu rồi mà một chút ánh… A, không phải vô trong rừng, xin lỗi. Đi xuống một cái chỗ làng kia để mà tu hành đó. Người ta không có cúng dường đầy đủ, không có làm chỗ ở cho ông che mưa che nắng, thành tu hành hơi bê trễ, một chút Ánh Sáng cũng không thấy nữa. Một chút Ánh Sáng thôi cũng không thấy, ở trong Kinh truyện của Phật có viết. Mà bác thấy vậy rồi bác còn than phiền, bác còn… ờ, cái gì… hả? (Than phiền.) còn than phiền nữa. Tôi nghiệp ghê vậy đó! Mới có tu hành bao lâu đâu mà Ánh Sáng, mà Âm Thanh bên trong có hết. Hiểu không?

Ánh Sáng bên trong, chứ không phải ánh sáng bên ngoài, Âm Thanh bên trong, chứ không phải âm thanh bên ngoài, quý vị biết rồi! Tại vì nếu mà mình chấp nhất những hình tướng bên ngoài, ánh sáng của đèn này kia hoặc là tượng này kia, hay là những đồ ngoài kia mà tu hành bên ngoài thì là không đúng rồi. Phật có nói mà: “Nếu mà chấp ngoài tướng thì không có thấy Như Lai”. Thành ra mình không có chấp cái gì bên ngoài hết, không có hình tướng gì cả, chỉ ngồi thiền thôi, trong phòng trống rỗng. Không chấp hình, chấp tướng gì nữa thì Ánh Sáng bên trong nó sẽ phát hiện. Không chấp bất cứ một cái gì, không nghĩ tới một cái gì thì Ánh Sáng kỳ diệu mới xuất hiện. Đó là Phật tâm. Thành ra Kinh Kim Cang mới nói: “Không trụ nơi đâu mà sinh tâm”. Nghĩa là mình không có chấp vào một cái vật chất nào cả, thì sự huyền diệu của Phật tánh mới sanh ra, mới xuất hiện ra. Hiểu chưa? Hiểu rồi? Rồi!

(Con kính chào Sư Phụ ạ! Khi con thiền, thì con thấy người thân của con vãng sanh đã lâu rồi, mà thấy một người chị là khóc, còn một người mẹ là cười. Rồi từ đó đến nay là con không thấy nữa. Là câu hỏi thứ nhất. Câu hỏi thứ hai là khi con ngồi thiền con hay khóc lắm. Mà khóc rất là nhiều.) Tại sao khóc? (Dạ con không hiểu nữa.) Tự nhiên khóc thôi, chứ không cảm thấy đau đớn, đau khổ, cảm động gì cả. (Dạ, tự nhiên cảm động là khóc thôi.) À, cảm động. Cảm động thì khóc rồi. Không sao. Rửa nghiệp. (Dạ.) Còn cái không thấy cảnh giới đó thì không sao. Mai mốt thấy cảnh giới khác. Nhé. Không phải ngày nào cũng thấy cảnh giới. Có nhiều người ngày nào cũng thấy, có nhiều người lâu lắm mới thấy một lần nhé. (Mà trước khi con thấy người thân, người vãng sanh này, trước đây con thấy cảnh giới. Ngày đầu tiên con thấy cảnh giới rất đẹp, rất rõ ràng luôn. Giờ Sư Phụ cho thì con nói ra, còn không thì thôi.) Rồi.

(Trước đây, ngày thọ Tâm Ấn, con Quán Quang thì thấy một màu xanh của lá mạ, cái cánh đồng rất đẹp. Con tưởng là con bị hôn trầm, nên con định tâm để cho tỉnh táo lại, thì vẫn thấy. Nó giống như cái màn hình ti-vi trước mặt con, rất rõ ràng.) Hiểu rồi. (Rất đẹp.) Thì dĩ nhiên rồi. Đã hứa với quý vị mà, “tu là nhất thời khai ngộ” mà. Cái đó là một trong những cảnh giới thôi. (Dạ. Còn con Quán Âm thanh, thì con nghe tiếng…) Thôi được rồi, nghe rồi thì thôi. (Dạ, dạ, con cám ơn Sư Phụ.) Ừm, giữ đi, tiếp tục, nhé. (Dạ, dạ.) Tiếp tục. Rồi. Nghe được thì tốt. Rồi những cái cảnh giới thì mình đừng chấp nhất cảnh giới nào hết nha. Có thể hôm nay mình thấy cảnh giới này, ngày mai mình thấy cảnh giới khác. Hoặc là tháng sau mình thấy cảnh giới khác, và một, hai tuần sau thấy cảnh giới khác. Đừng chấp nhất gì cả, tiếp tục tu hành. Thấy những cảnh giới gì, cũng chỉ là tạm thời thôi để mình đi lên tầng cấp bậc khác.

Rồi. Ai đâu? Tiếp đi. Người kế. (Con kính chào Sư Phụ.) Chào! Chào bác. (Con xin trình bày. Em trai con là đồng tu, em con cảm nhận được từ trường. Em con cho biết là con từ trường rất là nặng. Có lúc em con chở con đi, em con bị rách cái linh khí. Em con nói…) Rách cái gì? (Em con bị rách linh khí. Em con ngồi thiền thấy vậy đó.) Ờ, ờ. (Rồi em con mới viết thư cầu cứu Sư Phụ, và được Sư Phụ chữa lành cho em con. Nhưng mà bây giờ thì em con cứ mỗi lần tiếp xúc với con, nó bị nhức đầu, nó ngồi thiền không được.) Thì thôi đừng tiếp xúc. (Dạ tại sống chung trong nhà đó, Sư Phụ.) Sống chung trong nhà, sao còn tiếp xúc nữa? (Rồi xin Sư Phụ giúp cho con tu hành được tốt hơn,) Ờ. (từ trường con được nhẹ nhàng. Từ trường của con không bị hại cho người khác nữa, và con được giải thoát trong đời này.) Ờ. (Con cám ơn Sư Phụ.)

Bác ngồi thiền có thấy gì không? Có nghe gì không? (Dạ có, Sư Phụ.) Ờ. (Lúc trước thì con ngồi thiền ngoài Mặt Trời, ban ngày ngồi thiền Mặt Trời, ban đêm con ngồi thiền trong nhà thì con được nhập định, Sư Phụ. Rồi lúc này con bận công việc, cái con ngồi thiền ở trong nhà, con không được nhập định nữa, Sư Phụ.) Ừm. Bận gì mà bận dữ vậy? (Dạ con mắc buôn bán đó, Sư Phụ.) Già rồi thì coi sắp xếp lẹ lẹ Ừm. Già rồi thì coi sắp xếp lẹ lẹ đặng mà mình tu hành thêm. (Dạ.) Ừm. Chứ buôn bán thì dĩ nhiên phải lo việc này việc kia, nó phân tâm của mình đi, ha. (Dạ.) Nếu mà sắp xếp được thì cũng thôi dẹp đừng buôn bán nữa, đủ xài được rồi, ha. (Dạ. Con xin Sư Phụ giúp cho từ trường con nhẹ nhàng.) Giúp cái gì? Bà lo buôn bán không. Tui giúp, bà cũng cứ xài tiền không rồi… hả? Giúp bên này, nó ra bên kia. Được rồi. Bác cũng lớn tuổi rồi, ráng tu hành nhiều nha. (Dạ cám ơn Sư Phụ.) Ừm. Giúp nhưng mà mình cũng phải ráng sức chứ hả. (Dạ.) Thí dụ mà Sư Phụ biểu đi, không đi theo mà bắt tui kéo hoài. Hai người cũng mệt hết, ha. Cái gì vậy? Ờ. (Dạ cám ơn Sư Phụ.)

Người kế. (Thưa Sư Phụ, kể từ khi thọ Tâm Ấn đến nay, con có rất ít thể nghiệm. Tuy nhiên, thỉnh thoảng Sư Phụ vẫn đến trong giấc mơ của con để trả lời những câu hỏi của con hoặc những điều tương tự. Nhưng sáu năm trước, con mơ thấy mình… hoặc có lẽ Sư Phụ bên trong đang thiền định. Và toàn bộ thân con tỏa ra Ánh Sáng hoàng kim. Ánh Sáng đó rất sáng nhưng nhẹ nhàng. Khiến toàn thân con cảm thấy rất dễ chịu.) Hiểu. (Vâng, và rồi… Mẹ con, đang ngồi thiền cạnh con, cũng nhìn thấy thể nghiệm của con. Sau đó mẹ con mở mắt ra và thấy con vẫn đang ngủ. Thế là mẹ con vỗ nhẹ vào con, muốn đánh thức con dậy để thiền.) Thì anh không thấy nữa. (Vậy nên, kể từ đó, con không bao giờ có thể nghiệm nào về Ánh Sáng [Thiên Đàng nội tại] nữa. Dạ phải.) Sao mẹ anh tốt bụng quá vậy? (Mẹ con…) Được rồi. Cứ tiếp tục cố gắng hết sức. Nhé? (Dạ, dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Tôi xin lỗi. Mẹ anh có ý tốt đó. (Dạ phải. Mẹ con cũng… Mẹ con cũng tự trách mình.) Không, không. Không sao. Đó là nghiệp giữa quý vị. (Dạ, vâng. Cảm ơn Sư Phụ.) Người trong gia đình là như vậy, chia sẻ cộng nghiệp với nhau. (Dạ, thưa Sư Phụ. Thương Ngài.) Được. Tiếp tục cố gắng. (Dạ.) Đừng nghĩ về thể nghiệm đó nữa. Kệ nó đi. (Dạ, vâng.) Nếu có Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại), thì có. Nếu không có thì cứ nỗ lực, tự nhiên sẽ có. Đừng cứ mong cầu. (Dạ, vâng.) Nếu anh cứ mong cầu, thì anh đang dùng đầu óc, mà đầu óc thì khác với tâm linh tự nhiên. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.)

Đừng trách mẹ anh. Nói với mẹ anh cũng quên đi. Quên nó đi. (Dạ đúng, con chưa bao giờ trách mẹ con.) À, hãy quên chuyện đó đi. (Dạ, vâng. Dạ.) Đừng… Như thể chưa có gì xảy ra. (Dạ. Nghĩa là không bám nữa ạ?) Chỉ nói với mẹ anh sau này đừng quấy rầy anh nếu anh ngủ gật trong lúc thiền. (Thực ra, trước đây con… con bị bệnh một thời gian, và sau khi uống thuốc con luôn buồn ngủ. Và con đã ngủ rất nhiều.) Hiểu. (Và mẹ con hầu như không bao giờ làm phiền con khi con đang ngủ. Có lẽ…) Mẹ anh giật mình khi nhìn thấy thể nghiệm đó nên đã đánh thức anh dậy. (Vâng, vậy là con... con nghĩ... con cũng cố gắng an ủi mẹ con và nói rằng có thể mẹ con đã bị một số chúng sinh vô hình lợi dụng để làm phiền con.) Hừm, được rồi. (Vậy…) Thôi quên đi. (Dạ, vâng. Không bám nó nữa.) Tốt nhất là quên chuyện đó đi. (Dạ, dạ vâng.) Hãy quên hết mọi chuyện. (Dạ.) Bắt đầu lại. (Dạ vâng.)

PHOTO CAPTION: Khiêm Tốn Hiện Hữu Dù Không Ai Hay!

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (7/8)
1
2023-09-10
5291 Lượt Xem
2
2023-09-11
4165 Lượt Xem
3
2023-09-12
3906 Lượt Xem
4
2023-09-13
3536 Lượt Xem
5
2023-09-14
3389 Lượt Xem
6
2023-09-15
3207 Lượt Xem
7
2023-09-16
3386 Lượt Xem
8
2023-09-17
3201 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android