Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Nhân Loại Phải Hợp Tác Và Ăn Thuần Chay Vì Hạnh Phúc Và Hòa Bình Trường Cửu, Phần 1/4

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Ban đầu, tôi đã để chúng trong một chi nhánh khác và sau đó họ chuyển đến địa chỉ khác và người quản lý khác, sau đó ngân hàng khác cũng đổi chủ và đổi tên. Rất khó cho tôi tìm [những giấy tờ đó]. (Ồ. Dạ hiểu.) Và khi tôi tìm thấy các giấy tờ đó, họ lại không muốn trả tiền cho tôi, mặc dù tôi có đầy đủ giấy tờ để chứng minh tôi là ai. (Ồ. Chao ơi.)

(Kính chào Sư Phụ.) Chào. Quý vị khỏe không? Hãy chắc chắn là thu âm ở mức tốt, vì điện thoại không ổn định. (Dạ hiểu.) Và khi quý vị không nghe được thì phải nói. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đúng vậy. Quý vị ổn chứ? Mọi chuyện đều tốt? (Dạ tốt. Dạ, chúng con ổn, thưa Sư Phụ.) Rất tiếc là tôi không có một nơi thật tốt cho quý vị vào lúc này, nên hãy ở lại đó, ở yên đó, bởi vì có những vấn đề internet. Có vẻ như chúng ta bị cản trở nào đó ở những nơi khác nhau. Tôi phải chuyển đến chỗ khác… (Thưa Sư Phụ? Âm thanh điện thoại Sư Phụ quá nhỏ, chúng con khó có thể nghe được.) Để tôi vặn to lên. Bây giờ thì sao? (Dạ được, thưa Sư Phụ.) Được rồi, tốt. Quý vị cứ ở yên nơi đó. Tôi không có nơi nào có internet tốt hơn cho quý vị. Không đủ nhanh. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu.) Chúng ta sẽ xem... nếu nhanh hơn, thì quý vị có thể dọn đi. Tôi phải dọn tới vùng khác, và hiện giờ không có internet. Quý vị phải kiên nhẫn. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Hy vọng rằng nó sẽ sớm ổn định. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Được rồi. Có điều gì quan trọng mà quý vị muốn nói với tôi không? Chỉ [nói] trên điện thoại thôi. (Chúng con có hai câu hỏi, thưa Sư Phụ.) Được, hãy nói nhanh. (Tại sao Vương Quốc Anh lại không muốn tái gia nhập EU, và tại sao họ lại rời khỏi EU ạ?) Ồ. Tôi không có hỏi họ. [Nhưng] theo như một tường trình, thì họ thích độc lập hơn và người dân Anh không thích bị kiểm soát nhiều lắm. (Ồ, con hiểu. Ồ. Dạ hiểu.) Tôi cũng có thể hiểu, bởi vì sau khi thành lập Liên minh châu Âu, ngân hàng của tôi trở nên quá khắt khe.

Ngay cả khi tôi chỉ muốn [rút] 10.000 Mỹ kim, hoặc 40.000 Âu kim để tặng cho tổ chức từ thiện nào đó – họ cũng không cho tôi rút. (Chao ơi!) Họ nói tôi phải đi tìm một luật sư, bởi vì đã từ lâu tôi không sống ở đó, đã không rút tiền, nên cần tìm một luật sư, luật sư quốc tế nào đó. (Ồ, con hiểu.) Thế thì làm sao tôi có thời gian để làm những chuyện đó? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi cũng không chắc họ có chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào không. Khi họ nhận tiền của tôi, họ phải biết tiền đến từ đâu rồi, phải không? Không phải bây giờ. (Dạ đúng. Vâng.) Không phải hàng chục năm sau, rồi mới hỏi tôi tìm tất cả giấy tờ để chứng minh. Tôi không còn giấy tờ nào hết. Nhưng họ phải nên biết chứ, bởi vì tiền đến từ đâu, từ đâu, từ đâu. Họ phải ghi lại vào trong hệ thống của họ chứ. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.)

Họ thậm chí còn viện cớ như, nhỡ ra tôi có người chị song sinh giả mạo vào ngân hàng này, sử dụng tên tôi để rút tiền thì sao. Ôi Trời ơi. Tôi nói: “Tôi không có chị em sinh đôi nào hết”. Đủ kiểu, đủ cớ khác nhau. Tôi không biết họ làm cái gì nữa. Và tôi thực sự không có thời gian. Thật không công bằng là họ cứ chặn tiền của tôi như thế và khiến tôi... Mất biết bao nhiêu thời gian. Tôi cứ phải dời chỗ và không biết ai là luật sư ở một đất nước xa lạ, ví dụ vậy. Tôi không nói rành ngôn ngữ đó lắm để tìm một luật sư. Thậm chí không thể tìm trên internet, bởi vì tôi không biết làm sao. (Dạ, Sư Phụ. Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Nhưng họ không tin tôi.

Tất cả những thứ mà quý vị nhận được từ tôi, đó là do quý vị đã lập trình trong máy tính của tôi rồi. (Dạ đúng.) Nên tôi chỉ cần nhấn đúng cái nút rồi làm việc, rồi sau đó quý vị sẽ tự động nhận được. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Tôi chỉ biết thế thôi. Chứ không biết cách tìm bất cứ gì trên internet. (Dạ. Vâng, thưa Sư Phụ.) Và quý vị biết điều đó, nhưng họ không muốn tin tôi. Ôi, Trời ơi. Tôi thật sự không có thời gian. Làm Minh Sư để làm gì, rồi có quá nhiều trở ngại như thế này? Vào lúc đó, tôi không có nhiều tiền để trả cho cái này, cái kia. Không biết kế tiếp là gì nữa. Có lẽ đó cũng là lý do người Anh không thích tái gia nhập nữa, có lẽ họ cũng có nhiều vấn đề với ngân hàng – chuyển tiền hoặc rút tiền mặt. (Dạ.)

Nếu quý vị chỉ tiêu khoảng hơn 10.000 Âu kim trong một lúc, hoặc gửi trả ai đó, bởi vì quý vị nợ người đó, hoặc vì người đó giúp quý vị mua chi đó, thì nhà băng sẽ yêu cầu quý vị trình chứng cớ, trình biên nhận. Thật là kỳ cục. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Ở châu Âu, một hội viên chúng ta gặp vấn đề đó. (Ôi chao.) Chỉ là cô ấy cần phải gửi chút tiền cho một anh đồng tu khác để giúp mua thứ gì đó ở một quốc gia khác. Và rồi ngân hàng gây rắc rối. Cô ấy phải mang hóa đơn đến cho họ xem và đủ thứ, và hóa đơn thì ở một quốc gia khác. Các sản phẩm đến từ một quốc gia khác, ví dụ như vậy. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đó là điều thật sự làm phiền tôi. Thật không công bằng. Tiền của tôi, tôi kiếm được rất lương thiện. Và bất cứ giấy tờ gì tôi đã đưa cho ngân hàng, giống như tờ khai thuế, ngay cả từ Hoa Kỳ, tôi đã để chúng ở ngân hàng đó, và ngân hàng khác.

Ban đầu, tôi đã để chúng trong một chi nhánh khác và sau đó họ chuyển đến địa chỉ khác và người quản lý khác, sau đó ngân hàng khác cũng đổi chủ và đổi tên. Rất khó cho tôi tìm [những giấy tờ đó]. (Ồ. Dạ hiểu.) Và khi tôi tìm thấy các giấy tờ đó, họ lại không muốn trả tiền cho tôi, mặc dù tôi có đầy đủ giấy tờ để chứng minh tôi là ai. (Ồ. Chao ơi.) Và họ khuyên tôi nên đi tìm một luật sư quốc tế. Tôi thậm chí không biết người đó ở đâu. Tôi không có thời gian và cũng không muốn đi kiện cáo này nọ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Không kiện cáo mà tôi đã có đủ vấn đề rồi. (Dạ, đúng. Vâng, thưa Sư Phụ.)

Thôi kệ, có lẽ tôi sẽ phải ăn cơm gạo lứt muối mè, hoặc sống trong lều ở đâu đó hoặc trên đường phố, nếu không ai cho tôi nơi trú. (Ồ, không, Sư Phụ ơi.) Tôi thường phải dời chỗ và không thể cứ yêu cầu đệ tử cho tôi chỗ ở. Tôi thậm chí không biết họ. Không biết tên của họ… Ý tôi là chúng ta tụ họp với nhau, nhưng tôi không có bất kỳ liên hệ cá nhân, thực sự cá nhân nào hoặc có mối quan hệ với bất cứ ai. (Dạ hiểu, Sư Phụ. Vâng, thưa Sư Phụ.) Tôi sẽ cảm thấy khó chịu nếu làm phiền họ. Trừ phi Thiên Đàng bảo tôi làm điều đó, chứ tôi sẽ không bao giờ làm điều như thế. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Tôi không nghĩ rằng có Liên minh châu Âu là một ý kiến dở. Thật ra là rất tốt. Đoàn kết thì sống. Chỉ có điều những người trong một số phân bộ thuộc Liên minh châu Âu, những người này sắp đặt gì đó trong hệ thống Liên minh châu Âu, có lẽ họ không đủ IQ (chỉ số thông minh) hoặc không được huấn luyện đủ, rồi làm hỏng danh tiếng. (Dạ hiểu.) Bởi vì oái ăm thay, họ là những người nhấn mạnh không tham nhũng. Thế mà gần đây, một trong những phó chủ tịch của Liên minh châu Âu bị bỏ tù vì tham nhũng. Có đăng tin khắp nơi. Và họ tìm thấy tiền, bắt quả tang tiền mặt. Có lẽ một triệu [Âu kim] hoặc hơn. (Ôi Trời ơi.) Thật sự, chứng cớ rành rành ở đó.

Trong tài khoản ngân hàng của tôi, không có chứng cớ gì cho thấy (tôi) làm gì sai hết, và tất cả tiền đều đã được gửi vào đó một cách hợp pháp. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Bởi vì ngay cả trước khi có Liên minh châu Âu, nếu mình muốn gửi tiền vào ngân hàng, thì đã phải chứng minh rồi. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Mình phải nói tiền từ đâu đến.

Dĩ nhiên, tôi bôn ba khắp nơi và có một số nhà tôi đã bán để chuyển đến một nhà khác. Nếu không, tôi không có tiền để mua một căn nhà mới. (Dạ đúng.) Và sau đó, trong khoảng thời gian trước khi mua, tiền sẽ được chuyển vào ngân hàng. Sau đó, khi tôi không cần mua nhà nữa, thì tiền vẫn ở đó và cũng như tiền hoàn thuế, thậm chí từ Hoa Kỳ, v.v. (Dạ, Sư Phụ.) Tôi hầu như không sử dụng số tiền đó từ ngân hàng, hầu như không sử dụng.

Thật ra, nếu họ muốn gây rắc rối, thì họ sẽ nói bất cứ gì với mình. Thậm chí một số tiền của tôi đến từ một ngân hàng ở Singapore – ngân hàng của tôi chẳng hạn. Và họ nói với tôi rằng Singapore là quốc gia Hồi giáo – bởi vì điều đó. Nhưng Singapore chưa bao giờ là quốc gia Hồi giáo. Trời ơi. (Dạ. Không hợp lý ạ.) Ngay cả trẻ em năm tuổi ở bất cứ đâu cũng biết điều đó. (Dạ, thưa Sư Phụ. Vâng.) Và cho dù Singapore là quốc gia Hồi giáo, thì không phải tất cả người dân đều là người Hồi giáo và không phải người Hồi giáo nào cũng làm điều xấu. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Vì vậy, tôi không hiểu hệ thống này nữa. Và tôi, chỉ là người tầm thường nhỏ bé trong cả hệ tinh cầu, lại gặp rất nhiều vấn đề như thế.

Tôi thậm chí không có nhiều tiền vượt quá mức trong ngân hàng. Tưởng tượng xem bao nhiêu người có rất nhiều tiền trong ngân hàng và họ làm kinh doanh quốc tế – họ sẽ gặp rắc rối cỡ nào. (Dạ, thật vậy.) Bây giờ, phải truy tầm tất cả các hồ sơ và tất cả các giao dịch để chứng minh tiền của họ từ đâu đến, mới được thực hiện nhiều giao dịch hơn hoặc mua đồ hay làm bất cứ điều gì với tiền của họ. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu.)

Ví dụ, nếu một người trong ngân hàng, chưa làm điều gì xấu cả, không có hồ sơ về bất cứ điều gì xấu, thì họ không nên chụp mũ mọi người như vậy bất cứ lúc nào họ muốn chỉ để giữ tiền lại. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi không tôn trọng điều đó. Cho dù tôi muốn lấy tiền ra, nói: “Này, nếu quý vị không cho phép tôi tiêu tiền của mình, vậy tôi đưa tất cả cho nhà thờ thì sao? Tôi chỉ cần ký tên rồi quý vị gửi đến bất kỳ nhà thờ nào”. “Không, không thể được”. Cho nên, rõ ràng họ chỉ muốn giữ tiền trong ngân hàng của họ. Vấn đề không phải tôi là khách hàng tệ hay công dân xấu hay là gì cả. (Dạ, Sư Phụ. Dạ hiểu, thưa Sư Phụ. Thấy [họ] giống như kẻ cướp.) A, là quý vị nói. Không phải tôi nói. Nhưng vấn đề là, cho dù tôi muốn tìm lại tất cả hồ sơ này, [nhưng] tôi bôn ba khắp thế giới – thì bây giờ rất khó. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Khó mà truy lại tất cả. Tôi không có tài để giữ các hồ sơ mấy chục năm như thế. (Dạ hiểu. Vâng, thưa Sư Phụ.) Tôi có tiền trong ngân hàng của họ mấy chục năm rồi, không chỉ một, hai năm thôi. Và họ liên tục thay đổi nơi giao dịch của họ, và thay đổi cả người quản lý, nên tôi không có nhân chứng. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu.) Phải. Và ngay cả tại một trong những ngân hàng, người quản lý mới cũng đã biết tôi, thế mà họ vẫn gây rắc rối. Có thể không phải người đó gây rắc rối, mà là một người nào khác, một cố vấn hay bất cứ là ai, (Dạ hiểu. Vâng, thưa Sư Phụ.) hoặc vì mục đích cá nhân, tư lợi, để thăng chức, hoặc chỉ để giữ tiền lại trong ngân hàng, để làm cho ngân hàng trông giàu có. Đó là một ngân hàng địa phương nhỏ.

Nói quý vị biết. Làm sao tôi có thời gian? Quý vị có nhớ tôi đã nói rằng tôi có một căn nhà ở Tây Ban Nha và đã từng ở đó trước đây, nhưng khi tôi trở lại, tôi không nhớ địa chỉ ở đâu. Nhớ chuyện đó không? (Dạ nhớ, thưa Sư Phụ.) Tôi chỉ nhớ khu vực đó, rồi may mắn là có một tài xế taxi biết nhà đó và anh ấy chở tôi đến đó, và khi anh ấy chạy ngang qua ngôi nhà, thì tôi nhớ ra ngôi nhà. Tôi nói: “Đó, đó, đó, đó. Dừng, dừng lại”. Thật may mắn.

Và quý vị biết tôi đã ở Tây Hồ bao lâu rồi, nhưng lần nào cũng vậy, tôi không bao giờ nhớ đường để chỉ dẫn cho xe nào đi đến Tây Hồ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và lần cuối tôi đến đó bằng xe Uber hay gì đó; một xe hơi, không phải taxi mà là xe Uber, anh ấy không thể tìm thấy nơi đó ở Tây Hồ, cho tôi. Vì tôi cũng không biết làm sao để chỉ dẫn cho anh ta. Và rồi, chúng tôi đã phải đi đến nhà người láng giềng, thậm chí sau nửa đêm. (Ồ.) Đó không phải là láng giềng kế bên; đó là láng giềng rất xa, nhưng đó là nhà duy nhất vẫn còn đèn sáng vì người đàn ông bên trong vẫn còn làm việc trên máy tính hay gì đó. Nên chúng tôi đã đến hỏi anh ấy, và anh ấy nói: “Ồ, rất gần đây. Ồ, nơi của Ngài Thanh Hải à? Tôi biết”. “Tất cả đều thuần chay. Đúng không?” Tôi nói: “Đúng, đúng, đúng. Tôi cũng ăn thuần chay”. Và rồi anh ấy nhận ra tôi. Anh ấy nói: “Ồ, Sư Phụ! Sao Ngài về nhà muộn vậy? Tôi nói: “À, chúng tôi bị lạc đường nhiều tiếng rồi. Vui lòng dẫn tôi về nhà”. Thế là anh lấy xe của anh ra chở tôi về nhà mà không muốn lấy tiền ngay cả để trả tiền xăng. Cho nên, tôi phải mang ra bất cứ thứ gì tôi có. Tôi nói: “Cái này dành cho người-thân-chó. Nếu anh không nhận tiền, hãy nhận những thứ này cho người-thân-chó”. Rồi cuối cùng, anh ấy nhận một ít. Thấy đấy, người dân ở đó là những người rất thật thà và rất đáng tôn trọng, những người Đài Loan (Formosa). (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi đã trải nghiệm điều đó nhiều lần. Tính chân thật của họ thực sự đáng thán phục.

Rồi bây giờ, chúng tôi có nhiều vấn đề. Nên tôi không thể, dù tôi muốn, truy tầm tất cả các giấy tờ, nếu chúng vẫn còn đó. Giống như, căn nhà, mình phải đi… Tôi thậm chí không thể nhớ tên đường của những căn nhà [tôi ở]. Đây là vấn đề. Tôi chẳng quan tâm mình sống ở đâu, cái gì và ở đâu, lý do là vậy. Vì tôi quá bận làm việc cho phương diện tâm linh. Và rồi, tôi sống ở đâu thì sống; bình thường mọi người biết nơi đó – những người gọi là đệ tử đều biết và chỉ đưa tôi về nhà thôi. Và tôi thiền cho đến khi về đến nhà, cho nên tôi thậm chí không biết bất cứ điều gì khác. Tôi không thể nhớ tên đường phố. Tôi cứ chuyển từ nhà này sang nhà khác, nên tôi cứ quên. Ngay cả Tây Hồ, tôi đã sống ở đó mấy chục năm rồi, tôi vẫn không biết đường về nhà. Vì tôi không phải là tài xế và cũng không để ý đường. Khi ngồi trên xe, tôi chỉ thiền, hoặc quá mệt mỏi, thì chỉ nghỉ ngơi, nằm xuống ngủ, sau khi làm việc, sau buổi giảng, hoặc sau bất kỳ công việc nào khác. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Ôi, chao ơi.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Video Mới Nhất
31:45

Tin Đáng Chú Ý

90 Lượt Xem
2024-11-20
90 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android