Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư Tiết Lộ Về Tinh Cầu Diw Phần 4/12

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

“Họ không có người-thân-động vật,” tôi đã nói rồi. “Không có loài côn trùng gây hại nào.” (Điều đó thật tuyệt vời.) Phải. “Họ có cây cối, họ có bông hoa. Nhà của họ đẹp không thể tả được – tất cả đều treo lơ lửng trên không.” (Ồ, hay quá.) Họ không có nhà trên mặt đất. (Chà.) Họ có thể có. Họ cũng có một số, chỉ để trang trí hay gì đó. Họ thích sống trên không.

Nhưng mọi thứ người ngoài hành tinh có, chúng ta ước chi mình có. Chúng ta tuyệt đối muốn mọi thứ; ngay cả lối suy nghĩ của họ, cá tính, sự hài hòa, sự cao thượng, sự vô tư, sự bình yên của họ, tất cả những gì họ có. Và cũng về thể chất nữa. Nào, họ là những người thuần chay, để làm quý vị vui. (Chà! Hay quá! Tốt quá.)

Tôi nhảy trang. Nhưng tôi nói quý vị điều đó trước. Tôi nhớ điều đó. Nó không được viết ở trang tôi đang đọc đây. Tốt hơn là tôi đọc những gì tôi đã ghi lại. (Dạ, thưa Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ.) Có lẽ không có ngữ pháp, vì giờ tôi quá mệt để đặt câu cho đúng.

Họ [UFO] tới chỉ để kiểm tra xem tại sao ở đây quá ồn ào. Và có quá nhiều lời kêu than ai oán và khóc than sầu khổ đến nỗi họ có thể nghe thấy. Không có gì mất đi trong vũ trụ. Sự bạo tàn giữa chúng ta với nhau và với các chúng sinh khác đã làm rung chuyển Thiên Địa, tôi đã bảo quý vị rồi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Thậm chí rung chuyển cả vũ trụ. (Ôi.)

Vì đó là loại năng lượng đen tối, nhưng là lực đen tối mạnh mẽ. (Dạ đúng ạ.) Có thể quý vị không cảm thấy, nhưng mọi người khác cảm thấy. Ngay cả ma quỷ cũng đều cảm thấy. Thành ra mới thu hút chúng tới Địa Cầu, bởi vì nhờ vào lực đen tối mạnh mẽ này mà chúng có thể phát triển mạnh hơn nữa. (Dạ, con hiểu.) Giống như Thiên nhân phát triển nhờ vào Ánh Sáng và Tình Thương Thượng Đế; nhờ loại năng lượng đó.

Còn ác quỷ, ma quỷ thì phát triển mạnh trong năng lượng đen tối, độc ác, nhưng mạnh mẽ này. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Mỗi chúng sinh phát triển trong môi trường khác nhau; giống như người-thân-cá phát triển mạnh ở biển.

Chúng ta nên đi ngủ hả? Quý vị có đó không? (Dạ, chúng con đây, thưa Sư Phụ.) (Xin Sư Phụ tiếp tục. Cảm ơn Sư Phụ.) Tất cả đều im lặng. Tôi tưởng đã ru quý vị ngủ rồi chứ. (Dạ không, chúng con đây. Chúng con đang lắng nghe.) Tôi nghĩ tôi đang nói với một mình tôi.

“Họ trông giống như chúng ta.” Giống người châu Âu. (Ồ.) Họ cao lớn, như người châu Âu cao lớn. (À.) Như hầu hết những người châu Âu cao lớn. “Họ có đủ màu tóc. Da trắng. Công nghệ cao.” (Tuyệt vời.) Tôi ghi nhanh. Viết tắt. (Dạ hiểu.)

“Họ không có người-thân-động vật,” tôi đã nói rồi. “Không có loài côn trùng gây hại nào.” (Điều đó thật tuyệt vời.) Phải. “Họ có cây cối, họ có bông hoa. Nhà của họ đẹp không thể tả được – tất cả đều treo lơ lửng trên không.” (Ồ, hay quá.) Họ không có nhà trên mặt đất. (Chà.) Họ có thể có. Họ cũng có một số, chỉ để trang trí hay gì đó. Họ thích sống trên không. (Hay quá.) Nhà của họ là pha lê trong suốt, nhưng không nhìn xuyên thấu được. (Hay quá.) Từ bên ngoài, không thể nhìn thấy bên trong. Họ có sự riêng tư hoàn toàn, nhưng các bức tường trông như pha lê. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhìn như xuyên thấu, trong suốt, đẹp đẽ, lấp lánh, sáng bóng.

Ồ, chỗ này có viết, “Thuần chay, đẳng cấp tâm linh Thứ Tư.” Cái gì đây? “Đẹp và hữu hình.” Họ không phải vô hình. (Ồ. Dạ.) Bởi vì hầu hết các tinh cầu cảnh giới cao mà Đức Phật đã nói đến, (Dạ.) hoặc quý vị đã thấy trong thể nghiệm, hoặc tôi đã nói với quý vị, hầu hết là vô hình. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Vô hình đối với mắt thường của mình, nhưng họ có thể nhìn thấy. (Dạ đúng.) Tinh cầu này, mắt thường có thể nhìn thấy, nếu quý vị đến đó. (Ồ.) Tôi nói, “hữu hình” là ý vậy đó. Tôi chỉ viết ngắn gọn, nên không hiểu đó là gì. Tôi giống như bác sĩ, không đọc được chữ viết của chính mình.

“Họ cao khoảng 1 mét 70, cỡ đó. Họ bay, chứ không đi.” (Chao ơi. Thật là tuyệt.) Họ cũng đi nếu là khoảng cách ngắn, nếu họ cảm thấy thích đi.

“Đường phố của họ lát bằng vàng. Có trái cây và rau củ.” (A.) “Họ có thức ăn chín và thức ăn sống, cả hai loại. (Ồ.) Quần áo của họ – đủ màu sắc. Họ có sự sinh nở, cũng qua tiếp xúc thân thể.” Giống như chúng ta, nhưng họ không đắm chìm trong loại thú vui thể xác này. Chỉ khi nào họ muốn sinh một chúng sinh may mắn khác, thì họ mới làm điều đó thôi. (Ồ. Dạ thưa Sư Phụ. Dạ hiểu.) Họ cũng có thể sử dụng những kỹ thuật khác để có con, nếu họ muốn. Còn tùy. “Nhưng họ cũng yêu.” Ngạc nhiên há! (Ồ.)

“Và họ không bao giờ ly dị. (A.) Họ sử dụng hệ thống trao đổi.” Như, họ không dùng tiền. Mọi người trao đổi với nhau thứ gì đó. Tất cả đều để dùng chung. Mọi người đóng góp gì đó, và tất cả dùng chung với nhau, ai cần gì, thì dùng cái đó. Nhưng không dùng tiền. Không có mua, bán. (Hay quá.)

“Tất cả hòa thuận với nhau. Sông, núi cũng gần giống như ở đây. Có đại dương nữa. Nhưng nước sáng lấp lánh với sự tinh khiết và trong lành.” Đúng vậy. (Tuyệt quá.) “Dưới biển cũng không có người-thân-động vật. (A.) Không có người-thân-cá, không có người-thân-cá mập, -cá voi sát thủ, không có gì cả.” Không cần có. (Dạ.) Trên tinh cầu của họ, họ không cần.

“Nếu họ muốn đi đâu thì họ chỉ cần khoác lên chiếc áo bay.” Và rồi bay đi thôi. (Chà. Tuyệt vời.) Tiện lợi làm sao. (Dạ đúng. Dạ, thưa Sư Phụ, rất tiện lợi. Nghe thật tuyệt.) Nếu mình mà bay ở đây, thì phải có nhiều áo choàng bay, trùm kín từ đầu đến chân, vì lo không khí lạnh và bụi trong gió. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Rồi thì gió thổi, làm mắt đau. Và làm bay tóc, làm rối tóc.

Ở đó, khí hậu lúc nào cũng rất ôn hòa và rất dễ chịu. Nơi đâu cũng thế. Nhiệt độ lúc nào cũng vậy. Khí hậu không làm hại con người. Không làm cho mình thấy hôm nay thì quá nóng, ngày mai thì quá lạnh. Mưa gió và bất kỳ điều gì chỉ tùy theo sự cần thiết. Không nhiều, không ít. Không phải như mưa thật nhiều, rồi lại có những ngày nắng gắt. Không phải như thế. Luôn được điều chỉnh hoàn hảo để mình không bao giờ phàn nàn. (Hay quá.) Mọi người sống ở đó trong mãn nguyện và hạnh phúc, nên họ không phải lo lắng về việc bảo vệ bản thân nhiều lắm. Nhà cửa, họ có chỉ vì họ có vậy thôi. (Dạ.)

Nếu họ không có nhà, họ cũng vui vẻ, [vì] họ không cần. Nhưng họ có nhà để họ có thể để đồ đạc. Họ tạo ra đồ vật và để trong nhà. Hoặc họ có thể nghỉ ngơi trong nhà, nhìn xuống núi đồi, sông ngòi, biển cả. (Dạ.) Có nhà chỉ để vậy thôi. (Ồ.) Và rồi, “Không có người-thân-cá trong hồ, trong biển.” Tôi đã nói rồi. Nhưng tôi đã nói trước nhiều quá rồi, nên giờ chỉ đọc chỗ này thôi.

Khi họ bước đi, chân họ thậm chí không chạm đất. (Chà.) Như bay lượn vậy. Kiểu như, họ thậm chí không di chuyển chân. Nếu muốn thì họ có thể dùng chân, nhưng chỉ lướt đi trên không, lướt trên mặt đất. Họ có thể đáp xuống đất, trên mặt đất nếu họ muốn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng vì để cho nhanh, họ không đi bộ nếu phải đi các khoảng cách xa. Nếu họ muốn đi dạo thong thả và cảm nhận bông hoa và mặt đất bằng vàng bên dưới, thì họ sẽ đi bộ. Nhưng họ không cần giày. Tôi có viết ở đây! “Không cần giày.” (Ồ. Họ tiếp địa.)

Vàng ở đó cũng mềm và có độ đàn hồi, như thể nó biết mình nặng bao nhiêu và muốn giẫm lên nó bao nhiêu. (Ồ. Hay quá.) Nó không phải là vật cản hay có độ cứng, mà nó như thích nghi [với mình], giống như vàng mềm. Nó lấp lánh như vàng. Nó là vàng ròng, nhưng không như vàng trên Địa Cầu – quá cứng. (Thật thú vị.) Thú vị há.

Và “mặt đất của họ sạch và mềm. Cỏ không có sâu hoặc côn trùng. (À.) Có thể nằm ngủ trên cỏ hoặc bãi biển. Không vấn đề gì. Bãi biển lấp lánh như ngọc trai pha lê, nhưng không cứng. Mềm, ấm, có độ đàn hồi nữa.” (Ồ.)

Tưởng tượng một bãi biển đẹp như thế. Tôi tưởng các bãi biển ở Hawaii là đẹp nhất trên thế giới rồi chứ, vì [bãi biển Hawaii] thấy như cát nhưng không phải cát, đó là lý do. Giống như phần của vỏ sò được mài sơ. (À. Vâng.) Thành ra bãi biển trắng xóa như thế. Và lại mềm, chứ không cứng. Cho nên người ta thích các bãi biển Hawaii, không bao giờ cứng, kể cả khi mặt trời chiếu lên bãi biển. Bởi vì bãi cát được tạo bằng vỏ sò. (Ồ. Hay quá.)

Không biết phải mất bao nhiêu tỷ năm mới có thể làm cho nó tròn, mềm mại và có độ đàn hồi như thế. Nhưng trên tinh cầu [Diw], bãi biển còn đẹp hơn thế nhiều. Nó trông lung linh như pha lê, nhưng rất mềm. (Tuyệt quá.) Giống như mát-xa và vuốt ve bàn chân mình, chứ không làm đau chân hoặc khiến mình cảm thấy chất đó cứng, như cát. Không phải vậy! (Dạ, Sư Phụ.) Tôi không thể diễn tả được. Đại khái nó là như vậy đó. Hãy cố gắng hiểu, nếu không hiểu thì, kệ thôi? Dù sao cũng không phải là tinh cầu của mình.

Chúng ta làm được gì chứ? Nó không có ích gì cho chúng ta. Tiếp tục đọc, hay là ngủ rồi? (Dạ xin Sư Phụ đọc tiếp.) (Xin đọc tiếp. Thật thú vị khi nghe về tinh cầu này.) Ồ, vậy à? (Dạ. Nghe thật tuyệt.) Cho dù nó không phải của quý vị? (Dạ, chúng con sẽ thèm nhỏ dãi và mơ thôi.) Cứ ước đi, của quý vị đó. Có thể ngày nào đó. Biết đâu được? Có thể họ sẽ đến với UFO và mời chúng ta đến ở đó một thời gian. Thế thì thật tuyệt. (Ồ, vâng, rất [tuyệt]. Dạ.) Có điều là họ biết nơi đây cần chúng ta. (Ồ.)

Tôi thực sự ghét điều này. Đôi khi chính tôi thực sự cũng muốn bỏ chạy, nếu không phải vì trái tim tôi quá yếu mềm. Có người thậm chí còn ước tôi sống ở đây thêm mấy chục năm nữa, hoặc lâu hơn nữa, lâu hơn nữa. Tôi nói, “Thôi, cám ơn.” Biết không, thân thể đã quá mệt mỏi. (Dạ.) Nó sẽ không tồn tại lâu vậy. Cho dù nó tồn tại lâu, thì làm gì đây? Tôi phải hóa hiện ra răng của mình, hay gì đó à? Hay là đến nha sĩ mỗi mười năm một lần để trồng răng mới? Hoặc răng giả. Và rồi đi đâu cũng phải mang theo một ly nước với thứ gì trong đó.

Rồi tôi không nghĩ rằng tôi có thể dọn đi đâu được nữa. Bảo quý vị rồi, bây giờ di chuyển đối với tôi rất khó khăn, với quá nhiều vật dụng rồi. (Dạ.) Hãy tưởng tượng, một, hai, ba, bốn, năm, sáu cái điện thoại. (Ồ. Chà!) Và hai bàn phím, và hai màn hình. Nhưng mới ở một chỗ thôi đó. Ở chỗ dự phòng khác, thì cũng vậy, ít nhiều cỡ đó. Và rồi hai máy tính. Nơi kia cũng vậy. Nhiều máy tính, nhiều điện thoại, nhiều loa. Vì đôi khi mấy chương trình quý vị gửi cho tôi tiếng nói quá ư nhỏ nhẹ. Khi ngồi xa, tôi không nghe rõ lắm. Nếu tôi ngồi gần quá, thì bức xạ quá mạnh. Làm mắt tôi đau hơn nữa. (Ồ. Dạ, thưa Sư Phụ.)

Mắt tôi không có vấn đề gì nếu tôi không nhìn mấy cái màn hình sáng này. Ngay khi vừa ngồi xuống và nhìn vào màn hình sáng, mắt tôi bắt đầu “tạo địa ngục.” Và tôi vẫn phải tiếp tục làm việc. Tôi không thể ngừng, bất kể mọi thứ đó. Nên hôm nọ tôi có nói với một sư huynh quý vị, khi tôi gọi cho anh ấy vì điều gì đó, tôi nói, “Anh có sợ địa ngục không? Bởi vì tôi không sợ.” Anh nói, “Dạ chúng con không sợ.” Tôi nói, “Phải, tất nhiên rồi, bởi vì chúng ta đang làm việc [cực] như địa ngục ở đây rồi.” Nên chúng ta không sợ địa ngục chút nào. Không phải Sư Phụ quý vị nói nha. Lẽ ra không nên nói chữ đó. Chỉ nghĩ thôi.

Nhưng người Mỹ, họ đã dạy tôi quá nhiều thứ. Quá nhiều tiếng lóng, mà cho đến giờ tôi vẫn chưa hiểu. Có người nói như, “Sẽ làm Ngài khó mà khước từ.” Và có người đã dịch cho tôi, nói, “Anh ấy có ý nói anh ấy thương Sư Phụ.”

Quý vị có nhớ chương trình Muôn Đời Tri Kỷ không? Một trong mấy ngôi sao điện ảnh, Patrick Kilpatrick nói đại khái như thế. Nếu quý vị là người Mỹ, thì phải biết câu tiếng lóng đó chứ. Một người Mỹ đã dịch cho tôi, nói là “Anh ấy nói anh ấy thương Sư Phụ.” Tôi nói, “Tại sao không nói, ‘Tôi thương Ngài’?” Mà anh ấy nói câu gì đó như, “Nếu tôi trẻ hơn hai mươi tuổi, tôi sẽ làm cho Ngài khó mà từ chối.”

“Award-winning Actor, Producer and Director - Mr. Kilpatrick (m): Ôi, nếu tôi còn là anh chàng độc thân, và trẻ trai của 20 năm trước, có lẽ tôi sẽ làm Ngài khó mà khước từ.”

Quý vị không biết thành ngữ đó hả? (Dạ con không biết thành ngữ đó.) Ôi, xấu hổ giùm quý vị. Ngay cả tôi còn biết một nửa câu đó. Không quan trọng. Ý nói, tôi đổ lỗi cho người Mỹ, hiểu chứ? Họ tự làm mình bớt căng thẳng bằng quá nhiều tiếng lóng và thành ngữ mà một quý bà gọi là thanh lịch không nên lặp lại. Vì vậy, đừng học theo tôi. Làm điều tôi bảo, đừng làm điều tôi làm.

Xem thêm
Tất cả các phần  (4/12)
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android